Tình Yêu Thương

Leave a Comment
Hôm nay tôi được nghe kể một câu chuyện và vô tình đã học được một bài học khá hay về tình yêu thương trong mỗi con người, tôi muốn chia sẻ với mọi người để chúng ta cùng đọc, suy ngẫm và rút ra bài học cho riêng mình nhé. 

Câu chuyện ấy kể về một căn phòng lạnh lẽo trong một bệnh viện nhỏ - nơi chăm sóc những em nhỏ mồ côi, những em bé bị người nhà bỏ rơi khi mới sinh. Chẳng thể giải thích nổi tại sao dù được chăm sóc đàng hoàng, mà đa số các em đều không đủ sức để chống chọi với cuộc đời và từ biệt sự sống ngắn ngủi của mình, chỉ có duy nhất một em bé ở gần cửa ra vào lại sống sót và khoẻ mạnh hơn số còn lại. Chuyện đâu có xảy ra một lần, rất nhiều ca như vậy trôi qua và vẫn chỉ có một em ở gần cửa ra vào sống sót. Người ta thấy kỳ lạ và không hiểu chuyên gì đang xảy ra.

Thế rồi, các bác sĩ trong bệnh viện đã quyết định đặt camera để quan sát xem chuyện gì đã xảy ra với các em và tìm cách khắc phục vấn đề đau buồn này. Sau vài ngày, cuối cùng thì cũng đã có lời giải đáp cho những hoài nghi, trăn trở. Thì ra, cô nhân viên quét dọn phòng sơ sinh luôn ở lại, âu yếm và ôm hôn em bé ở gần cửa rồi mới đóng cừa và ra về. Tất cả mọi người xem lại cuốn video đó và không ai tránh khỏi những ngỡ ngàng, kèm theo đôi dòng lệ trên khoé mắt. Đến đây rồi, họ mới hiểu ra rằng, hoá ra sự sống của bắt đầu từ tình yêu thương trong trái tim của mỗi người. Có lẽ tôi và các bạn sống được đến ngày hôm nay phần lớn là do chúng ta có tình yêu thương chăm sóc vô bờ bến từ phía gia đình chúng ta phải không nhỉ? 

Các bạn ạ, đừng vì sự đòi hỏi không được đáp ứng mà buông những lời không đáng nói, những hành động ngang ngược với bố mẹ và người thân của mình nhé. Họ đã dùng tình yêu thương để ban cho chúng ta một thứ mà có thể làm ra tất cả mọi thứ - đó chính là Sự Sống! Cuộc sống này ngắn ngủi lắm, hãy trân trọng sự hy sinh đó và hãy sống để hài lòng gia đình của bạn trước khi quá trễ. Hối hận không kịp đâu. Đừng quên chúng ta chỉ sống khi có tình yêu thương, hãy yêu thương cả những người xung quanh bạn nữa nhé...

0 comments:

Post a Comment