Tình Yêu
8 BÀI HỌC CUỘC SỐNG MÀ CHỈ AI 99 TUỔI MỚI NHẬN RA

1. Không phải ngày nào cũng tốt đẹp nhưng luôn có điều gì đó tốt đẹp trong mỗi ngày.

2. Công việc của bạn không chăm lo bạn khi bạn ốm. Bạn bè và gia đình bạn sẽ làm điều đó.

3. Nếu một mối quan hệ buộc phải bí mật, bạn không nên ở trong nó nữa.

4. Chuẩn bị hơn mức cần thiết, rồi chấp nhận mọi thứ đến với mình.

5. Việc người ta nghĩ gì về bạn chẳng liên quan gì đến bạn cả. Cứ bơ đi mà sống!



6. Ganh tị chỉ tổ tốn thời gian. Hãy chấp nhận những thứ bạn đã có, không phải những thứ bạn nghĩ là mình cần.

7. Không ai chịu trách nhiệm về hạnh phúc của bạn, trừ chính bản thân bạn.

8. Cuộc sống không đi kèm luôn suất cơm, nhưng nó vẫn là một món quà.
*** Liệu ai có thể sống tới 99 tuổi để vỡ lẽ nhận ra những điều này? Cả bạn và ad đều khó có thể đúng không? Vậy đây là lúc ngẫm nghĩ 8 điều trên và thay đổi chính suy nghĩ của bạn về cuộc sống và thay đổi bản thân. Và giờ thì cả bạn và ad đều có thể làm được điều này đúng không? ♥***
Trong cuộc sống, tất cả mọi người đều có những gánh nặng, những khó khăn riêng, ai ai cũng phải đối mặt với những bế tắc trong tình yêu, tình bạn, sự nghiệp. Chẳng hiểu lý do vì đâu mà tất cả mọi người đều cố tình giấu chúng đằng sau một vẻ mặt mạnh mẽ, vô tình để rồi lại bật khóc trong những khoảng không lạc lõng mà vô vọng....

Tôi không muốn lãng phí thời gian của bạn vậy nên bạn có thể bỏ qua bài viết này vì đây chỉ là quan điểm riêng của cá nhân tôi, có thể nó đúng với tôi và một số người trong các bạn nhưng không hẳn là tất cả...và đối với một số khác thì nó có thể là nhảm nhí...

Tôi....luôn muốn mình trở thành một người thành công trong cuộc sống, không cần giàu có nhưng ấm no, và đủ khả năng làm một điều gì đó có ích cho xã hội, luôn muốn tìm được nửa kia như ý muốn và có một gia đình hạnh phúc. Nhưng....ngay đến cả ý nghĩa của từ " thành công " và " hạnh phúc " là gì tôi còn không biết. Nghĩa là...cái đích đến còn không nắm bắt được mà cứ chạy mãi trong vô vọng thôi....


Tôi muốn có 1 kiến thức vững chắc về xã hội để có được một công việc ổn định nhưng chưa bao giờ chịu tìm tòi hay đọc sách báo trong thời gian rảnh rỗi. Thay vào đó, tôi lại lôi những chuyện buồn ra để hành hạ bản thân, lượn lờ Facebook, YouTube, than vãn, rồi hàng loạt những câu hỏi nhảm nhí bắt đầu xuất hiện " Tại sao tôi lại buồn? Tại sao tôi lại không làm được trò trống gì? Tại sao tôi chỉ biết khóc khi đối mặt khó khăn?,... Tôi luôn muốn tìm một nửa kia và mang cho người ấy hạnh phúc, vui vẻ nhưng thay vì nắm bắt hiện tại và hy vọng vào một tương lai tốt đẹp, tôi lại luôn nghĩ về " Người cũ ", cái người mà đã bước ra khỏi cuộc sống của tôi từ lâu. Giờ tôi mới biết chính điều này làm cho người sẽ đến với tôi trong tương lai đau lòng vô cùng....


Bạn có bao giờ giống tôi không? Nếu có, thì hãy dừng lại ngay đi vì thực sự là nó sẽ tốn rất rất rất nhiều thời gian quý báu. Ai chẳng có những nỗi buồn những gánh nặng, những góc tối lẻ loi, ai chẳng phải đau đầu về mối tình đầu, về những thất bại....nhưng.... những thứ đã qua thì để nó qua đi và đừng bao giờ cố gắng tỏ ra mình là người mạnh mẽ nữa vì nó chỉ càng làm bạn buồn những lúc bạn cô đơn một mình thôi. 


Tôi biết...để có thể quên hết tất cả là một điều vô cùng khó nhưng đâu nhất thiết phải vậy, bạn có thể cố gắng mỗi ngày mà. Thay vì đọc báo lá cải, bạn hãy tìm thứ gì đó bổ ích để đọc mỗi ngày, thay vì than thở, trách móc, bạn hãy tìm một công việc nào đó có ý nghĩa để làm trong thời gian rảnh rỗi...và đừng bao giờ quên nhắc nhở mình rằng cái gì đã qua hãy để nó trôi qua nhẹ nhàng...
Hôm nay tôi được nghe kể một câu chuyện và vô tình đã học được một bài học khá hay về tình yêu thương trong mỗi con người, tôi muốn chia sẻ với mọi người để chúng ta cùng đọc, suy ngẫm và rút ra bài học cho riêng mình nhé. 

Câu chuyện ấy kể về một căn phòng lạnh lẽo trong một bệnh viện nhỏ - nơi chăm sóc những em nhỏ mồ côi, những em bé bị người nhà bỏ rơi khi mới sinh. Chẳng thể giải thích nổi tại sao dù được chăm sóc đàng hoàng, mà đa số các em đều không đủ sức để chống chọi với cuộc đời và từ biệt sự sống ngắn ngủi của mình, chỉ có duy nhất một em bé ở gần cửa ra vào lại sống sót và khoẻ mạnh hơn số còn lại. Chuyện đâu có xảy ra một lần, rất nhiều ca như vậy trôi qua và vẫn chỉ có một em ở gần cửa ra vào sống sót. Người ta thấy kỳ lạ và không hiểu chuyên gì đang xảy ra.

Thế rồi, các bác sĩ trong bệnh viện đã quyết định đặt camera để quan sát xem chuyện gì đã xảy ra với các em và tìm cách khắc phục vấn đề đau buồn này. Sau vài ngày, cuối cùng thì cũng đã có lời giải đáp cho những hoài nghi, trăn trở. Thì ra, cô nhân viên quét dọn phòng sơ sinh luôn ở lại, âu yếm và ôm hôn em bé ở gần cửa rồi mới đóng cừa và ra về. Tất cả mọi người xem lại cuốn video đó và không ai tránh khỏi những ngỡ ngàng, kèm theo đôi dòng lệ trên khoé mắt. Đến đây rồi, họ mới hiểu ra rằng, hoá ra sự sống của bắt đầu từ tình yêu thương trong trái tim của mỗi người. Có lẽ tôi và các bạn sống được đến ngày hôm nay phần lớn là do chúng ta có tình yêu thương chăm sóc vô bờ bến từ phía gia đình chúng ta phải không nhỉ? 

Các bạn ạ, đừng vì sự đòi hỏi không được đáp ứng mà buông những lời không đáng nói, những hành động ngang ngược với bố mẹ và người thân của mình nhé. Họ đã dùng tình yêu thương để ban cho chúng ta một thứ mà có thể làm ra tất cả mọi thứ - đó chính là Sự Sống! Cuộc sống này ngắn ngủi lắm, hãy trân trọng sự hy sinh đó và hãy sống để hài lòng gia đình của bạn trước khi quá trễ. Hối hận không kịp đâu. Đừng quên chúng ta chỉ sống khi có tình yêu thương, hãy yêu thương cả những người xung quanh bạn nữa nhé...
Đã có những lúc, ngồi một mình giữa bầu trời xứ Tây Bắc lồng lồng gió, lồng lộng mây và dặt dìu những dãy ngô trổ bông vàng ngọt cả các triền đồi, tôi lại mong mỏi có em đi bên cạnh tôi, trong những chuyến đi đầy mê đắm của tuổi trẻ. Tôi mong có em lúc này, để lắng nghe nhịp lòng tôi đang thổn thức, vì nỗi nghẹn ngào xúc cảm đứng giữa mây trời mà man mát những yêu thương. Giá có em bên tôi lúc này, sẽ có một người để tôi sẻ chia những nghĩ suy. Chỉ cần em ngồi bên cạnh tôi, cùng tôi nhấp một ngụm café ấm giữa triền sương mây gió này. Để thấy lòng bớt chênh chao trong những chuyến đi một mình một xe suốt chuỗi ngày rong ruổi...
*****
Em của tôi, nếu một ngày tôi gặp được em giữa dòng người vội vã của ngày tàn nơi phố thị, tôi sẽ cầm tay em, chậm rãi cùng em bỏ lại phía sau lưng tất cả. Cả những chật chội ngày thường em và tôi đang hàng ngày đối diện, cả những mệt mỏi và muộn phiền của tháng ngày quẩn quanh cơm áo gạo tiền. Để an tâm lên đường, "cho chuyến hành trình không vội vã." Được không em?
Em của tôi, nếu ngày đó có thật, đó chẳng hẳn sẽ là một ngày cuối tuần Hà Nội nắng đẹp chiếu lấp lánh trên mái tóc đen óng chấm ngang vai của em. Và tôi sẽ vuốt nhẹ chiếc lá vương trên tóc em, mỉm cười với em để thấy cuộc đời bình yên quá đỗi. Tôi sẽ nhẹ nhàng quàng chiếc khăn rằn cho em, tỉ mỉ đeo giáp cho em, cài mũ bảo hiểm và véo má em một cái, hỏi em đã sẵn sàng cho chuyến đi của chúng ta chưa? Em của tôi sẽ vòng tay ôm tôi thật chắc. Và chúng tôi đi, lướt nhẹ qua dòng người đang hối hả, vội vã cho ngày muộn sắp tàn, bỏ lại sau lưng tất cả những bộn bề bụi bặm của cuộc đời.

Em của tôi! Em sẽ dựa đầu vào vai tôi mà bình yên ngắm những con đường đi dọc Tổ Quốc. Tôi sẽ đưa em đến những miền đất chỉ có núi ấp núi, mây nối mây, bầu trời vời vợi một màu xanh thăm thẳm. Tôi sẽ chỉ cho em thấy dòng sông Nho Quế vắt ngang khe núi hiền hòa chảy. Tôi sẽ đưa em đến cao nguyên đá miên man, trên con đường mang tên Hạnh Phúc. Và em của tôi, em sẽ nghẹt thở, choáng ngợp trong cái hùng vĩ của đất trời. Còn tôi lặng lẽ nắm chặt tay em trong niềm vui được cùng em đặt chân đến những vùng trời tự do chỉ có tôi, em và mây núi trải rộng dài thăm thẳm này. Con đường hạnh phúc như mềm mại, như rẽ lối đưa tôi và em đến mảnh đất chỉ có biển đỏ của mảnh hoàng hôn đang treo lơ lửng trên đỉnh núi. Ở nơi đó, tôi và em sẽ đón ánh mặt trời cuối cùng trước khi ngày sắp tắt. Lặng im. Tay trong tay.

Tôi hứa sẽ đưa em đi suốt bốn mùa hoa, để em được thấy mỗi mùa, trời và đất lại ưu ái dành tặng cho những kẻ lang thang biển hoa quyện hương thắm sắc. Mùa xuân về nhuộm hồng đôi má em, tôi đưa em lên với sắc hồng, sắc trắng của hoa đào, hoa mận Mộc Châu. Em sẽ hòa mình trong sắc vàng mênh mang của hoa cải. Tôi đưa em đến những con đường có màu trắng tinh khôi của hoa trẩu, nở rụm từng khóm như tan trong mây, hòa trong nắng. Cuối xuân, em có đồng ý cùng tôi đi ngắm đỗ quyên đỏ cả những con đường lên đỉnh núi Fanxipan lồng lộng gió không em? Tôi hứa sẽ chỉ cho em thấy những vạt đỗ quyên đẹp như thế nào, mê say như thế nào. Hạ sang, thu về, ta cùng nhau đi ngắm dã quỳ nở vàng rực trên chân núi. Những bông hoa vàng cả núi đồi, vàng cả dòng suối và vàng cả thung lũng, làng quê, phố thị. Và tam giác mạch em ơi! Đi cùng tôi để tôi và em được bên nhau trong sắc hồng ngọt ngào của những vạt hoa li ti trải thảm khắp các triền đồi trên cao nguyên đá. Tôi và em sẽ ngồi giữa đồi hoa diệu kì đó, tôi đàn cho em hát. Hát những khúc ca ca ngợi tuổi trẻ và tình yêu. Tôi sẽ hạnh phúc ngắm em mỉm cười thật khẽ trong nắng vàng mật ngọt miền núi cao. Đi suốt bốn mùa hoa, để thấy em chính là bông hoa đẹp nhất, khoe sắc suốt bốn mùa trong trái tim tôi.

Em của tôi, tôi hứa sẽ đưa em đến phiên chợ vùng cao, để em cảm nhận được hơi thở của cuộc sống nơi biên viễn xa xôi này. Em sẽ thấy những chõ xôi ngũ sắc đủ màu, thấy vại thắng cố hun hút khói, thấy những sạp khăn áo rực rỡ sắc màu, thấy cả những đứa trẻ bé tí dắt lũ chó con ra chợ bán, thấy cả những cô gái cười tươi rói, để lộ những chiếc răng bọc vàng lấp lánh mời em bắp ngô nếp luộc còn nóng hổi. Em của tôi ơi, rồi em sẽ mê, sẽ đắm cảnh vật nơi đây. Em sẽ thương, sẽ nhớ từng nụ cười, ánh mắt nơi xa xôi này. Em sẽ thấy cuộc sống đáng yêu, đáng quý biết nhường nào. Cảm giác nhận ra đó, thực sự là một dấu mốc để em lớn lên, em trưởng thành.

Em của tôi ơi, tôi đã đi, đi tìm em suốt những ngày tháng miên miết xa xôi. Tôi thấy em giữa những khuôn mặt người lạ lẫm. Nhưng chẳng thể chạm được em. Em ở đâu giữa cuộc đời chật hẹp? Vì những lời hứa của tôi, em có thể đến bên tôi được không em?

Tôi vẫn sẽ đi, đi tiếp những tháng ngày tuổi trẻ. Và tôi vẫn sẽ đợi. Đợi một ngày có em bên tôi trên hành trình có nắng gió và tình yêu.
Em sẽ đến chứ?
Tình yêu giống như một cốc cafe sữa nóng, sưởi ấm con tim trong những ngày lạnh, giúp con người ta khỏe mạnh và tỉnh táo hơn vào mỗi sáng, làm người ta thao thức, tương tư mỗi đêm.

Tôi yêu cốc càe sữa ấy... Yêu nhiều lắm .... dù đôi lần tôi mất ngủ vì nó, mất ngủ vì đôi chút vị đắng trong 1 ly cafe. Nhưng còn yêu nó nhiều hơn nữa vì đó là sự kết hợp vô cùng hoàn hảo giữa 2 hương vị trái ngược nhau hoàn toàn, 1 là vị đắng vô cùng của những hạt cafe tinh chất, 2 là sự ngọt ngào, bổ dưỡng của sữa.... Thiếu đi 1 trong 2 thứ đó thì cũng chẳng ảnh hưởng gì, chúng vẫn có thể đứng độc lập và trở thành những thứ đồ uống riêng biệt. Tuy nhiên, những thứ đồ uống đó sẽ không thể nào mang lại được cảm giác ngọt ngào, sảng khoái mà một ly cafe sữa mang lại được...!

Tình yêu....là sự đồng điệu của 2 con tim mang đến những cảm giác nhớ nhung, giận hờn. Đôi khi ta thao thức hằng vì nhớ đến ánh mắt, nụ cười của một ai đó, đôi khi ta mất ngủ vì vị đắng mà những mâu thuẫn mang lại....nhưng cũng có lúc ta lại cảm thấy sảng khoái và tỉnh táo hơn vào mỗi sáng khi người đó gửi đến 1 lời yêu thương. Hai con người ở 2 cơ thể khác nhau, hai tính cách khác nhau, 1 là sự khô khan thô kệch của người đàn ông, 2 là sự dịu dàng, ngây thơ trong sáng của người đàn bà. Ấy thế mà... trong họ lại tồn tại một thứ gì đó móc lối họ lại với nhau, tạo ra một " Ly cafe sữa " đúng nghĩa....

Con người vẫn có thể đứng độc lập và sống cuộc sống đơn lẻ.....nhưng may mắn thay là tạo hoá đã ban tặng một món quà vô cùng quý giá là " Tình Yêu " để mang sưởi ấm trái tim trong những đêm dài lạnh lẽo. Nhưng... tình yêu đó có tồn tại lâu hay không lại còn phụ thuộc vào chính những người trong cuộc...! Nhiều cafe quá thì.... đắng mà nhiều sữa quá thì lại.....quá ngọt....! Vậy nên, mỗi người cần phần kiềm chế cái tôi lại một chút, phải biết tôn trọng những giá trị của người kia và chấp nhận những nhược điểm của người đó thì mới có thể hoà hợp với nhau được...

Chúng ta có vô vàn điểm khác biệt... nhưng... Hãy cố gắng giữ lấy điểm chung là biết lắng nghe những tâm sự của nhau, biết cùng nhau sẻ chia niềm vui, nỗi buồn, biết chăm sóc cho nhau trong mọi hoàn cảnh của cuộc sống. Đặc biệt hơn là biết cảm thông và tha thứ cho nhau....Biểu tượng cảm xúc heart
Dù... Bạn là người có nhiều mối quan hệ hay không... Nếu để ý xung quanh 1 chút thì bạn sẽ thấy được rằng... Con người sẽ khó mà tồn tại nếu không có mối liên hệ nào đó với nhau... Hãy thử tưởng tượng nếu không có bất kì thứ ngôn ngữ nào được viết ra để giao tiếp, con người không có tình cảm, tình yêu ,vô tri vô thức chỉ đấu tranh theo bản năng để sinh tồn thì lúc đó có lẽ sẽ không tồn tại hai chữ: " Con người "
Bạn có thấy người thành đạt nào trên thế giới có thể thành công và giàu có mà chỉ 1 thân 1 mình trên chiến trường không? .... Không.... Vì 1 người không thể giỏi tất cả mọi việc, và cũng không đủ sức lực, thời gian để để hoàn thành nhiều công việc 1 lúc. Chính từ đó mà cơ chế " Làm việc nhóm " được sinh ra.... Trong một tập thể, người này bọc lót điểm yếu của người kia thì tập thể đó sẽ phát triển vững mạnh, giống như 2 chiếc bánh răng đặt khớp nhau sẽ chạy trơn tru... Còn nếu cái nọ đè cái kia thì không những không quay mà còn có thể tự phá vỡ chính nó...
Đến đây thôi có lẽ các bạn đã hình dung được phần nào tầm quan trọng của " Các mối quan hệ " giữa người với người....nhưng trên thực tế, chúng ta lại có quá nhiều mối quan hệ cần quan tâm, vợ - chồng, bố mẹ - con cái, mẹ chồng - nàng dâu, anh em - bạn bè, đồng nghiệp,...và không phải mối quan hệ nào cũng có thể giải quyết 1 cách êm đềm, cái nào cũng có cái hay, cái dở, cái khó, cái dễ... Và đôi khi những mâu thuẫn trong các mối quan hệ ấy lại dẫn đến những hệ quả vô cùng đáng buồn...
Đâu là cách giải quyết??? Nó nằm ở trong tâm thức của mỗi người... Đa phần con người ta mang trong mình 1 căn bệnh " ích kỷ " muốn người khác thay đổi theo mình nhưng lại chẳng muốn thay đổi bản thân, muốn thành công nhưng nhìn thấy bạn bè, hay ai đó thành công thì lại có chút gì đó ganh tị, đố kị, cái này thì ai cũng mắc phải chẳng qua có đam nhận hay không thôi, kể cả tôi - người đang viết những dòng này - cũng từng mắc căn bệnh ấy... Nhưng...bạn cần biết 1 điều là...nếu muốn thay đổi thế giới thì phải thay đổi bản thân mình trước đã, phải biết cho đi những gì bạn có, biết hy sinh và biết dẹp bỏ cái tôi bồng bột...


Nếu bạn đang gặp phải 1 một mâu thuẫn nào đó trong tình cảm hay công việc, điều đầu tiên bạn cần làm là xem xét lại bản thân, xem bạn có phải là người gây ra mâu thuẫn đó hay không. Và phải nói chuyện một cách lịch sự và tôn trọng với đối tác ( muốn ai đó tôn trọng mình thì phải tôn trọng người đó ). Khi cảm thấy được tôn trọng thì cơn bực tức sẽ phần nào nguôi đi và cả 2 sẽ nói chuyện dễ dàng hơn. Bước tiếp theo nên nói chuyện thẳng thắn trước mặt nhiều người nhưng nếu điều bạn định nói có thể chạm đến lòng tự trọng của đối tác thì tốt nhất nên nói thầm với họ...vì nếu bạn nói với đám đông thì có nghĩa đã xâm phạm vùng an toàn của đối tác đó, ngay lập tức theo bản năng thì họ sẽ phòng thủ và có thể có những hành động không hay, ai cũng vậy thôi.
Trong cuộc trò chuyện, nếu bạn muốn họ chú tâm đến điều bạn nói thì trước tiên phải biết lắng nghe, và khi nó phải dùng trái tim, sự chân thành và chú ý đến âm lượng của giọng nói, không quá to, không quá nhỏ, và điểm chính thì phải biết nhấn mạnh...
Tóm lại, trọng bất cứ lĩnh vực nào đi nữa thì hãy đặt lợi ích chung lên hàng đầu thay vì những lợi ích cá nhân, nó sẽ mang lại cho các bạn thành công trong việc gìn giữ các mối quan hệ của mình, quan trọng hơn nữa là mang lại "Đoàn kết - sức mạnh" cho 1 tập thể để ngày 1 thành công và phát triển hơn... Hãy cùng nhau cố gắng dẹp bỏ cái ích kỉ, cái nhỏ nhoi trong con người bất toàn của chúng ta nhé... Để Việt Nam trở thành cường quốc trong tương lai gần...